Back back back

Gần đây tình cờ tôi ngứa tay giở ra đọc được một bài viết được upvote rất nhiều trên quora. Thực ra là ngay tuần trước thôi. Tác giả đưa ra lời khuyên về những điều nên làm trong những năm tháng tuổi 20 và trong đó có một lời nhắc nhở là bạn phải viết.

Nếu là tôi của 3, 4 năm trước, tôi sẽ chẳng bao giờ đọc những lời khuyên ấy. Tôi chán ngán những cuốn sách self-help. Nhưng giờ đây, quả thực tôi đã có cái nhìn khác về chúng. Bạn biết đấy, lời khuyên đưa ra của tác giả thật đơn giản: hãy đọc, hãy viết, hãy chăm sóc sức khỏe, hãy chăm sóc các mối quan hệ, hãy học một cái gì đó.



Thế đấy, thời con trẻ tôi sẽ nghĩ mấy lời trên sao mà bình thường tới thậm tệ. Sao không khuyên tôi một bí kíp tuyệt vời nào đó để vượt qua đống bùng nhùng này? Sao không trả lời cho tôi, vẽ cho tôi một cách sống nhanh và hiệu quả nhất? Có cái gì nghe thú vị hơn không? Ví như hãy đi đến Tây Tạng một chuyến, hãy ăn món gì kinh dị một lần, hãy thử chơi trò mạo hiểm, etc.

Bây giờ ngẫm ra mới thấy khác làm sao. Những điều vĩ đại và ý nghĩa nhất luôn được ẩn giấu trong những thứ tưởng chừng là quá đỗi giản dị và dễ hiểu. Khi ta nói chúng ra thì chúng ta có xu hướng bỏ qua, coi thường chúng. Những điều giản dị ai cũng nói được, ai cũng nghe được. Nhưng khi bạn thực sự nghĩ thấm sâu vào nó, cái việc nói ra và cái việc nghe nó, và đặc biệt là việc làm theo nó mới khó làm sao.

Hè vừa rồi tôi về nhà được 2 tháng. Ấn tượng của tôi đầu tiên là về bức vải có in 10 điều răn của phật được in trong phòng tôi. Sau 3 năm tôi mới đọc lại những dòng ấy, và quả thực là mức độ hiểu chúng khác hẳn. Tôi choáng váng. Và tôi tự hỏi, 10 năm nữa đọc lại sẽ còn là một cú sốc nào nữa đây?


Tôi chợt ngộ ra một điều, giấc mơ gặp vị thông thái của tôi, dù chưa thành, nhưng cũng chưa chắc đã quá đẹp. Nhà thông thái sẽ có phần buồn tẻ lắm, he he, vì ông/bà ấy sẽ nói ra những điều đúng muôn thuở, mà những thứ đúng muôn thuở có vẻ nhàm chán nhỉ?


Dông dài vậy thôi. Đại ý là từ hôm nay phải tiếp tục viết blog lại. Cũng quái, kể từ lúc đặt tay viết dòng đầu tiên, bao nhiêu ý cứ tuôn ra, bao nhiêu thứ định nói. Thôi, để dành cho bài tới, tuần tới. Mỗi tuần một suy nghĩ, he he.

Comments

  1. Chúc mừng chị đã trở lại :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. he he, cảm ơn e. Dù chị đoán chắc có mình e biết cái blog này á =)

      Delete
  2. Tại chị ít viết quá mừ :P

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts